Thanh thản

Ngày đăng : 10:42, 28/06/2018

(Kiemsat.vn) - Trên xe im lặng, trừ người lái xe còn tất cả lim dim, gật gù. Anh ngả đầu vào một đồng chí Công an và ngủ ngon lành.

Khoảng 18 giờ anh gấp hồ sơ lại, đạp xe vội về nhà. Vừa về tới cửa anh đã gọi: “Em ơi được cơm chưa, cho anh ăn, đi trực đây". Chị đang lúi húi ở trong bếp nói vọng ra: “Cơm đang nấu, canh chưa nấu”. Anh nói: “Thế thì đun hai bếp, đun cả bếp điện nữa". Chị nói: “Tiền đâu ra mà cái gì cũng dùng điện”. Anh gắt lên: “Đã nói hôm nay anh phải trực, nấu cơm sớm mà lại làm ăn như vậy. Thất vọng về vợ quá".

Anh chậc lưỡi nghĩ, đã quá lời rồi, song không kịp gỡ lại nữa, chị đã đỏ mặt lên và nói, nói liên tục, vừa làm, vừa nói, kể cả khi đang ăn cơm chị cũng nói: “Anh thất vọng à, chính mẹ con tôi mới thất vọng về anh đấy chứ. Mang tiếng là làm ở cơ quan này, cơ quan nọ mà mỗi tháng chỉ mang về có mấy trăm ngàn, không bằng một anh công nhân điện mới đi làm. Suốt ngày công việc cơ quan, không giúp được việc gia đình cho vợ. Tôi cũng phải đi làm kiếm cơm, kiếm gạo, vẫn phải làm bao nhiêu việc nhà”. Thế rồi chị kể nhiều chuyện: Nào là nhà kia giàu, nhà này ông chồng giỏi giang, rồi nhấn mạnh: “Tính ra thì nhà mình nghèo khổ nhất phố”.

Cuối cùng chị kết luận: “Anh xem, nhà không có ở, phải đi thuê, vợ muốn làm ở một chỗ ra hồn cũng không được, con muốn chuyển trường cũng không xong. Hỏi mẹ con tôi nhờ cậy được gì ở anh?“.

Anh cứ im lặng mà nghe. Nếu như trước đây chị mới hé nói ra vấn đề này thì anh đã gắt lên buộc chị im lặng. Song lần này thì không. Bởi vì nhiều lần quá rồi, chịu đựng nhiều quá rồi, phải để chị nói ra cho nhẹ nhõm. Không thể trách chị được, có chăng là tự trách mình. Anh nghĩ: “Mình thật là bất tài, mình chẳng có gì cả, đến bao giờ mình mới có...?"

Anh nuốt mãi mới được hai lưng cơm, rồi bò ra cơ quan, anh quên cả việc phải đi xe đạp cho nhanh. Anh đi bộ, chậm chạp, bước thấp, bước cao. Có lẽ cảm thấy bồng bềnh như đi trên mây, cứ như không có cả đường mà đi.

Ảnh minh họa

Ra tới cơ quan, đồng chí Trưởng ca tới gặp với vẻ mặt quan trọng nói: Bên Công an họ điện báo trên địa bàn tỉnh ta vừa xảy ra một vụ án giết người, cướp của. Ca trực xác định đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng nên đã quyết định cử đồng chí đi kiểm sát việc khám nghiệm hiện trường. Chúng tôi tin tưởng ở đồng chí đấy nhé. Anh chỉ nói vâng, mà không hỏi, không nói gì thêm nữa. Ngay sau đó xe của đoàn khám nghiệm Công an tỉnh tới, anh chậm rãi bước lên xe, chỉ gật đầu chào mọi người, rồi quay mặt ra ngoài. Trời đã tối đen, gió rét, mưa phùn nổi lên từ lúc nào anh không rõ. Chiếc xe chở những người cán bộ đi khám nghiệm hiện trường vun vút lao trên đuờng. Anh không đóng cửa kính lại, cứ để cho mưa gió tạt vào mặt lạnh buốt. Anh đang tự giận mình, tự trừng phạt mình vì để vợ con khổ. Anh cũng đã nghĩ về điều đó nhiều lần, song không nghĩ ra được làm thế nào để vợ con anh đỡ khổ. Ý nghĩ: “Tôi bất tài, tôi chẳng có..." cứ đeo đuổi, day dứt bên anh...

21 giờ, xe ô tô dừng lại, tiếng kêu khóc thảm thiết vọng tới, kéo anh về hiện tại. Anh vừa xuống xe, một người đàn bà kêu khóc: “Các ông ơi nó giết con tôi, hãy tìm, trả thù giúp chúng tôi...”. Anh bỗng rùng mình, toàn thân nổi gai ốc, xúc động, bật nói: “Nhất định, nhất định”.

Thế rồi anh lao ngay vào công việc. Sau khi hỏi han, tìm hiểu, nghe báo cáo. Anh đã phát biểu năm phút trước hội đồng khám nghiệm và lực lượng Công an có mặt ở hiện trường. Anh nêu rõ các yêu cầu trong việc khám nghiệm hiện trường, tử thi và những tố tụng bắt buộc. Anh cũng nêu rõ phải quan tâm tới các dấu vết gì, phải sàng lọc đối tượng như thế nào? Truy tìm tang vật ra sao?... Đồng chí Thủ trưởng Cơ quan điều tra đã tiếp thu các ý kiến của anh và phân công trách nhiệm cho từng cán bộ chiến sỹ bắt tay vào triển khai công việc. Còn anh cùng với các đồng chí ở Viện kiểm sát huyện phân công nhau bám sát, theo dõi đôn đốc, hướng dẫn việc thực thi nhiệm vụ của các chiến sỹ Công an.

4 giờ sáng đối tượng nghi vấn chính bị bắt giữ đã thú nhận hành vi phạm tội. 4 giờ 20 phút tài sản bị chiếm đoạt đã được tìm thấy. Anh và đồng chí Thủ trưởng Cơ quan điều tra bắt tay nhau mừng thắng lợi.

5 giờ sáng chiếc xe chở các anh lại lao vun vút trên dưỡng về. Trên xe im lặng, trừ người lái xe còn tất cả lim dim, gật gù. Anh ngả đầu vào một đồng chí Công an và ngủ ngon lành.

 

Trích TCKS năm 2002