Chuyện chưa đăng báo

Ngày đăng : 15:12, 21/06/2018

(Kiemsat.vn) - Tôi đã đi nhiều chỗ, đến nhiều nơi, song có lẽ nơi đây đã gắn trọn cuộc đời tôi với ngành Kiểm sát, với mảnh đất Tây Nguyên hùng vĩ. Bởi lẽ nó để lại trong tôi những dấu ấn không thể nào quên của một thời đã qua, cả hôm nay và cho đến mai sau.

Đây là một câu chuyện có thật. Đó là kỷ niệm về một người bạn, người anh, người đồng chí của tôi. Hiện nay anh đang công tác tại Viện kiểm sát nhân dân tỉnh Đắk Lắk và ở cương vị lãnh đạo, anh vẫn làm việc hăng say, tận tụy hết mình vì công việc. Tôi xin phép được miễn nêu tên thật của anh, và có lẽ như vậy tôi thấy thoải mái hơn khi được viết về anh với những tâm sự chân thành này. Tôi đã đi nhiều chỗ, đến nhiều nơi, song có lẽ nơi đây đã gắn trọn cuộc đời tôi với ngành Kiểm sát, với mảnh đất Tây Nguyên hùng vĩ. Bởi lẽ nó để lại trong tôi những dấu ấn không thể nào quên của một thời đã qua, cả hôm nay và cho đến mai sau.

...Chiếc xe ô tô mang biển số 47A-2007 vừa dừng trước bến xe Đắk Lắk, Trung xuống xe còn chưa biết đi theo hướng nào thì bỗng nghe có tiếng gọi giật giọng: Trung, Trung ơi, Trung phải không?

Bất giác Trung tự hỏi, tại sao lại có ai quen biết mình ở giữa nơi xa lạ thế này, thế rồi mọi thắc mắc đã được trả lời, người gọi Trung tự xưng hô mình là Nguyên. Trung lục trong trí nhớ và anh đã nhận ngay ra Nguyên, người bạn cùng tiểu đoàn năm xưa với anh ở Trường Sơn, lâu lắm rồi hôm nay họ mới có dịp gặp nhau hàn huyên trò chuyện. Sau cuộc chiến tranh tàn phá khốc liệt, đất nước giải phóng, Nguyên ở lại Buôn Ma Thuột lập nghiệp, Trung trở về Hà Nội học tập và tốt nghiệp trường Cao đẳng Kiểm sát. Anh có quyết định về công tác tại VKSND thành phố Buôn Ma Thuột. Sau bao nhiêu năm giờ đây Trung trở lại mảnh đất hùng vĩ này, anh được gặp lại những người bạn chiến đấu năm xưa, có những người còn và có những người đã mất, tự nhiên trong lòng Trung trỗi dậy một cảm xúc mãnh liệt, anh thầm cảm ơn “số phận” đã có dịp cho anh quay trở lại nơi đây.

Khi gặp lại Trung, Nguyên hết sức ngỡ ngàng vì không nghĩ rằng anh vẫn còn sống. Họ xiết chặt tay nhau tâm tình như muốn níu kéo thời gian dài thêm và quay trở lại, nhưng cuộc gặp gỡ nào rồi cũng phải kết thúc. Họ chia tay nhau trong nắng chiều đã nhạt dần, xa xa những đám mây đen kéo đến như báo hiệu một trận mưa đầu mùa.

Trung đến trụ sở VKSND thành phố Buôn Ma Thuột vừa lúc màn đêm buông xuống. Anh nghỉ lại Nhà khách của Viện qua đêm. Hôm sau Trung bắt tay vào một ngày làm việc mới. Đồng chí Viện trưởng phân công anh làm việc tại tổ kiểm sát hình sự, vì anh có thời gian dài công tác trong quân ngũ đã lâu. Đối với anh đây quả là một công việc không đơn giản chút nào, thành phố Buôn Ma Thuột là một địa bàn rộng, phạm vi hoạt động của bọn tội phạm rất nhiều và nguy hiểm, hơn nữa bọn tội phạm từ những địa phương khác nhau tụ tập về đây để gây án. Trung trăn trở day dứt, vậy phải làm sao để đấu tranh được với đủ các loại tội phạm này. Nhưng rồi mọi khó khăn vất vả quên đi, anh say mê lao vào công việc không quản ngày đêm.

Trước mắt anh là một chồng hồ sơ án kiểm sát điều tra, cũng có những vụ án cơ quan điểu tra đã kết thúc chuyển Viện kiểm sát truy tố. Anh tự nhủ: Trong những hồ sơ này, anh phải sớm hoàn thành để đưa ra xét xử. Lật lại trong tập hồ sơ án kiểm sát điều tra, anh dừng tay ở một vụ án có tên là: Nguyễn Văn Q - phạm tội: chứa mại dâm. Đây là một vụ án có nhiều tình tiết đặc biệt, Cơ quan điểu tra đã bắt quả tang vào lúc 23 giờ ngày 01/2/2000 tại nhà riêng của Q có một đôi trai gái đang thực hiện hành vi mua bán dâm. Trước những chứng cứ không thể nào chối cãi - Q đã thú nhận: Q đã dùng căn nhà của mình làm nhà trọ, nhưng thực chất chỉ là trá hình. Cứ mỗi lần có khách đến thuê phòng, thực hiện hành vi mua bán dâm thì Q được hưởng 100.0 đồng/lần... Qua nghiên cứu hồ sơ anh thấy có đủ dấu hiệu Q phạm tội, nhưng một vấn đề đặt ra ở đây không hiểu vì lý do gì, Cơ quan điểu tra đã đình chỉ vụ án, đình chỉ bị can. Lật lại dấu vết của vụ án, anh thấy Nguyễn Văn Q có nhân thân, địa chỉ rõ ràng, điều lưu ý hơn cả Q là con một gia đình khá giả, bố là cán bộ có chức quyền trong tỉnh. Linh tính như mách bảo anh nhiều điều, cần phải thận trọng khi nghiên cứu hồ sơ vụ án này. Rất có thể anh phải chuyển công tác, nhưng với lòng say mê nghề nghiệp, cũng như những kinh nghiệm của mình, anh mạnh dạn thẳng thắn tấn công vào “tội phạm”. Trung đã đề xuất quan điểm của mình với Lãnh đạo VKSND thành phố Buôn Ma Thuột. Phục hồi điều tra vụ án, phục hồi điều tra bị can. Đề xuất của anh cũng là ý kiến thống nhất của đồng chí Viện trưởng và vừa qua Tòa án nhân dân thành phố, đã xét xử tuyên phạt Nguyên Văn Q với án 3 năm tù giam về hành vi chứa mại dâm.

Một niềm vui lại xâm lấn tâm hồn anh sau bao nhiêu ngày tháng gian lao, vất vả, vụ án đã được khép lại, trở về phòng làm việc Trung như vừa trút được gánh nặng, bởi anh đã dám nhìn thẳng vào sự thật để đấu tranh chống tội phạm trong cuộc chiến thầm lặng này, anh muốn chạy đi tìm Nguyên ngay lập tức, người bạn của anh ở chiến trường năm xưa và rồi anh đã gặp Nguyên trong ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố Buôn Ma Thuột, họ lại kể cho nhau nghe những câu chuyện thuở nào. Còn đối với Trung giờ đây anh đã thực sự trở thành một tấm gương sáng của ngành Kiểm sát trong mọi lĩnh vực. Anh xứng đáng là một lãnh đạo được các đồng nghiệp tin yêu kính trọng, mọi người rất tự hào vì có anh, và một ngày làm việc bình thường lại mở ra trước mắt anh như một chân trời mới.

Chuyện kể của tôi đã khép lại, tùy theo bạn đọc muốn hiểu ở góc độ nào cũng được, nhưng chắc chắn tôi cũng muốn viết đôi lời về anh thay cho lời kết: Sự thành đạt của con người bao giờ cũng là sự rèn luyện vất vả, gian nan. Không có vinh quang nào là không phải trải qua sự cay đắng. Vâng, đúng thế! Có những vinh quang phải thấm bằng cả mổ hôi và nước mắt. Điều tôi khâm phục về anh - chính là sự sáng tạo về trí tuệ và tâm hồn trong con người anh. 

Bùi Thị Minh Thủy

TCKS năm 2002